Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

Mối Tình Đầu

Chắc hẳn trong mỗi chúng ta ở đây, ai cũng đều trải qua tình yêu đầu đời rồi đúng không. Cả bạn và cả tôi, cũng đều đã trải qua.

Cảm xúc của tình yêu đầu đời ấy nó rất lạ lẫm, cũng rất ngọt ngào.

Tôi đã từng chỉ vì muốn nhìn thấy cậu ấy mà đi ngược lại con đường về lớp học. 
Đã từng lén lút nhìn cậu ấy để rồi cười ngẩn ngơ.
Cho dù bị cận nhìn lên bảng không rõ, nhưng có thể dễ dàng tìm thấy cậu ấy đầu tiên ở phía xa.
Đã từng viết tên cậu ấy khắp các trang sách. 
Cũng đã từng vì cậu ấy mà làm những hành vi ngu ngốc, buồn cười.
Rất nhiều, rất nhiều khiến tôi chẳng thể nhớ hết.
Nhưng rồi đến lúc tôi cũng phải nói lời tạm biệt với tình yêu ấy. Tôi cứ ngỡ rằng, những cái cảm xúc đầu đời, những tình cảm trẻ con ấy sẽ nhanh chóng phai nhạt và tôi lại trở về là tôi, tôi cho rằng đó cũng chỉ là cảm nắng, rồi sẽ hết, rồi sẽ quên bởi vì bản tính tôi vốn là người vô tâm. Rồi tôi sẽ lại có người để yêu thích mới, rồi sẽ nhanh chóng cảm nắng hay thích một người khác.
Rồi đến một ngày, tôi nghe được tin cậu ấy đã có người con gái cậu yêu. Tôi dường như im lặng, mỉm cười, những gì sau đó tôi hầu như không nghe thấy được nữa. Hóa ra tôi thật sự yêu cậu nhiều đến vậy, hóa ra tôi vẫn chưa bao giờ quên được. Những gì mà tôi nghĩ trước đây đều là suy nghĩ của riêng tôi, đều là sai lầm.
Trôi qua bao nhiêu năm, tôi vẫn chưa hề quên, đã bao năm rồi tôi vẫn không thể yêu thêm một ai. Trái tim đã đóng lại vẫn chưa hề mở ra. Nó vẫn cứ im lặng đến vậy.
Tôi còn nhớ, vào một ngày chiều muộn, vội vã lên chuyến xe buýt sau giờ tan làm, tôi dường như giật mình khi nhìn thấy hình dáng ấy. Tim đập rất nhanh, rất nhanh, nhưng rồi tôi nhanh chóng buông xuống, có lẽ là may mắn, cũng có lẽ là thất vọng, tôi cũng không hiểu nổi. Hóa ra đó không phải là cậu ấy, chỉ là một người có hình dáng giống cậu mà thôi, chỉ vậy thôi. 
Tôi cười, rồi lại nhìn dòng xe vội vã, không biết bản thân nghĩ gì. Chiều hôm ấy, hoàng hôn ...rất đẹp. Đúng vậy, rất đẹp.
Hối hận không khi ngày xưa cậu ấy mở lời nhưng lại im lặng? 
Hối hận không khi ngày xưa chính bản thân đã đánh mất tình yêu ấy?
Hối hận? Tôi cũng không biết. Chỉ là giờ đây, cả hai đều đã trưởng thành, đều có những mối lo, đều phải bước tiếp, có hối hận thì giải quyết được gì, tất cả đều đã xảy ra, tất cả đều đã là chuyện của ngày hôm qua. Xem như cả hai đều không có duyên, Nhỉ? 
Nếu sau này bạn gặp được người mình yêu, người khiến bạn lo lắng, người mà bạn không ngừng nghĩ đến, thì hãy mạnh dạn mà nắm lấy. Cuộc đời mà, có bao lâu để bạn chần chờ. 
Tôi hy vọng mỗi người chúng ta đều được hạnh phúc, đều tìm được người yêu thương mình thật sự
Và tôi cũng chỉ muốn nói với cậu rằng " Cảm ơn cậu, cảm ơn đã cho tôi biết được cảm giác của tình yêu, cảm ơn cậu đã dạy cho tôi nhiều điều như vậy, và cũng cảm ơn cậu đã bước chân vào cuộc sống của tôi cho dù hai chúng ta rồi sẽ chia xa. Thật sự cảm ơn cậu. Và tạm biệt câu, tình yêu đầu đời của tôi. Chúc cậu mãi hạnh phúc".

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2019

Lòng ai

Bạn đã từng chạy xe trên đường mà nước mắt cứ rơi, rồi những cơn gió hạ thổi khô giọt nước mắt ấy?

Bạn đã từng trốn trong tolet để khóc vì cảm thấy mệt mỏi?

Bạn đã từng muốn hét thật to chỉ để giải tỏa những mệt mỏi, phiền muộn trong lòng?

Tôi thì có. 

Tôi luôn luôn là người nghe người khác tâm sự, tôi khuyên họ chỉ vì không muốn họ phải buồn, không phải mệt mỏi nữa. Nhưng tôi lại không thể an ủi bản thân tôi, không thể nói ra nỗi lòng, những chuyện phiền muộn với một ai cả.

Tôi rất mệt, nhiều khi cứ nghĩ không biết sức mạnh ở đâu khiến tôi có thể chống đỡ đến giờ phút này. 

Mỗi khi tan làm, tôi đều cảm thấy mệt, mệt đến mức chỉ muốn nằm ngủ một giấc thật dài, thật dài để quên đi mọi thứ. Mọi việc, mọi uất ức ngày một dồn nén, ngày một đè nặng trong lòng, làm cách nào cũng không thể nhẹ hơn được. Chỉ biết trốn trong tolet, mở nước thật to và khóc, để không ai nghe thấy. 

Rất mệt, rất tủi thân, nhưng không muốn nói ra, nói ra rồi ai lắng nghe, ai thật sự an ủi. Hay chỉ là thương hại. 

Chỉ là hôm nay, tôi thấy rất buồn, rất tệ và cô đơn, thật sự.

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2019

Mưa

Người ta thường nói, khi trời đổ mưa cũng là lúc tâm trạng bạn đang buồn.

 Buồn ư? Có lẽ thế.

Tôi ngay tại lúc này, tại thời điểm trời đổ cơn mưa rào sau những ngày nắng nóng oi bức, cũng là lúc tâm trạng tôi rối bời, hoang mang những suy nghĩ.

Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi nên làm gì, làm như thế nào.

Tôi muốn phát điên khi nghĩ tới điều đó. Thật sự cần nó đến muốn điên rồi.

Nực cười. Ngày xưa tôi ghét những người như thế, nhưng nay tôi dần trở thành người tôi ghét lúc xưa. Quả thật buồn cười đến cực điểm.

Mệt mỏi, vô vọng, cô đơn, chán nản.

Tôi muốn buông bỏ tất cả, có được không?  Ai có thể trả lời giúp tôi không? Tôi buông bỏ mọi thứ được chứ? 

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2019

Con đường Tôi chọn

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng sẽ chọn cho mình một con đường. Tôi cũng vậy, tôi cũng đã chọn cho bản thân một con đường, mà tôi không biết rằng con đường đã chọn là đúng hay sai.

 Tôi không biết. Cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn suy nghĩ, vẫn luôn tự hỏi mình điều tôi chọn có đúng không trong khi cuộc sống vẫn còn nhiều thứ khiến tôi phải lo nghĩ. 

 Tôi luôn nói với người khác rằng nếu đã chọn cho mình một hướng đi thì phải có trách nhiệm, phải có bản lĩnh để chấp nhận nó dù đúng hay sai, dù thành hay bại. Nhưng ngược lại, tôi luôn luôn lo sợ con đường mà tôi chọn sẽ thất bại. Tôi luôn sợ bản thân sẽ không chấp nhận nổi khi nó thất bại.

 Tôi sợ rằng khi tôi ngoảnh đầu nhìn lại đoạn đường tôi đã đi qua, tôi sẽ hối hận. Tôi sợ rằng bản thân tôi sẽ không thành công như tôi đã mong đợi. Tôi cũng rất sợ con đường tôi đi sẽ không mang lại những điều mà tôi kỳ vọng trong tương lai 

 Mù mịt, hoang mang, lạc lõng trong chính con đường ấy. 

 Tôi không biết người khác họ đi như thế nào. Có lẽ có người sẽ cùng đi với họ. Cùng họ chia sẻ những thành công hoặc thất bại, những khi vui vẻ hay những lúc buồn bã. Còn bản thân tôi, cho tới bây giờ tôi không nghĩ sẽ có người đi cùng tôi trên con đường này. Có lẽ vì không phải lúc hoặc cũng có khi vì tôi không cần.

 Từ trước tới nay, tôi luôn luôn làm mọi thứ một mình, và tôi cũng đã quen với điều đó. Có khi, có một người khác chen chân vào con đường của tôi, tôi lại thấy không quen, không thích ứng được.

 Con đường của tôi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, tôi sẽ tự mình cố bước.

 Mù mịt, hoang mang thì sao. Ngoài phải cố gắng thì còn làm gì được. Cố gắng để thoát khỏi nỗi hoang mang sợ hãi đó, cố gắng để hoàn thành chặng đường còn lại, cố gắng để hoàn thiện con đường ấy dù nó không bằng phẳng. 

 Không cần biết ngày mai sẽ ra sao, tương lai như thế nào. Chỉ biết không ngừng cỗ vũ bản thân phải cố gắng từng giờ, từng phút chỉ để có một ngày mai tốt đẹp hơn. 

 -Thường-